Saturday, July 15, 2017

HẬN TÌNH TRONG MƯA-Lời Việt Phạm Duy -Vũ Khanh ; KOIBITO YO-Nhạc Nhật-Mayumi Itsuwa (Super HD)

 

HẬN TÌNH TRONG MƯA-Lời Việt Phạm Duy -Vũ Khanh ; KOIBITO YO-Nhạc Nhật-Mayumi Itsuwa (Super HD) 



https://www.youtube.com/watch?v=r7ZCO6XTLns&list=PL6putU9qTMY5CU1H1Fx1m8wrwjZXOBTb3 

 

TU TRU NHAC THINH PHONG 

 

https://www.youtube.com/playlist?list=PLfe9JTtbGcgVlg_WD3ljN1p6QTfVfuQhH


Ngoc Tran has shared a video playlist with you on YouTube



5
videos

PLAYLIST  by Tran Nang Phung

---------- Forwarded message ----------
From: Nhu Hai <thichnunhuhai@gmail.com>
Date: 2017-07-12 4:32 GMT-07:00
Subject: Fwd: Sợi dây bạc kỳ diệu
To: Phung Nang Tran <phungnangtran@gmail.com>

Sợi dây bạc kỳ diệu kết nối thân thể bên này của chúng ta với thế giới bên kia như thế nào?



Nhiều người đã sống qua một trải nghiệm cận tử thường hay đề cập đến một sợi dây kết nối thân thể hữu hình của chúng ta với một thân thể bên ngoài không gian này. Một số nhà vật lý và lạt ma Tây Tạng thì gọi đó là “sợi dây” kết nối thân thể hữu hình của chúng ta với một thân thể vô hình.
Những trải nghiệm kỳ diệu ở Tây Tạng
Trong những chuyến hành hương đến Tây Tạng của Alexandra David-Néel, bà đã gặp nhiều điều “kỳ diệu”. Trong cuốn sách “Những thần bí và những thuật sĩ ở Tây Tạng”, bà kể lại trường hợp một phụ nữ ở một làng thuộc Tsawarong (Tây Tạng), đã thực hiện một chuyến đi bên ngoài cơ thể của mình, vốn đang nằm bất động, vô tri vô giác trong một tuần. “Cô ấy ngạc nhiên thấy mình rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn trong cơ thể mới và cô di chuyển với tốc độ nhanh phi thường”.
“Cô chỉ cần muốn đến một chỗ thì ngay lập tức đã đến đó rồi, cô có thể qua sông bằng cách đi trên mặt nước, đi xuyên qua tường… Chỉ một việc cô không thể làm đó là chặt đứt một sợi dây bằng chất liệu gần như không sờ thấy, nó nối cô với thân thể của mình, mà cô nhìn thấy rất rõ đang nằm trên giường. Sợi dây này dài vô tận, nó cản trợ sự vận động của cô, nó ngăn trở cô“, bà kể.
Minh họa miêu tả sợi bạc trong Bí mật của hào quang, T. Lobsang Rampa.
Theo những quan sát của tôi, nó không thực sự là một sợi dây nhưng là một chất xơ mảnh như mạng nhện. Sợi bạc dường như để nối thân thể hữu hình với thân thể vô hình, một thân thể nhẹ nhàng thanh khiết mà tất cả các vật thể sống đều có“.
Câu chuyện Phật gia về sợi dây bạc: tốt xấu xuất tự một niệm, lên trời hay xuống địa ngục là do chính tâm của bản thân chúng ta
Trong các ghi chép Phật giáo, có câu chuyện đề cập đến sự tồn tại của một sợi dây bạc. Một buổi sáng, trên trời, Đức Phật đang đi dạo bên bờ hồ sen, Đức Phật mơ màng dưới sự vuốt ve ấm áp của mặt trời. Khi soi mình xuống mặt hồ, ông nhìn thấy trong sâu thẳm sôi sục của Naraka (địa ngục) một người đang vật lộn dữ dội và dường như đang kêu cứu.
Đức Phật ngay lập tức nhận ra anh ta. Đó là người tên là Kantuka, một tên trộm, một kẻ bê tha, trụy lạc, một kẻ giết người ghê tởm mà Ngài đã gặp khi đi qua trần thế. Nhưng Ngài là từ bi vô hạn.
Đức Phật nhớ rằng một lần trong đời, Kantuka đã có chút lòng tốt. Một con nhện lớn đã hạ xuống dép xăng đan của người này; thay vì giết nó, anh ta đã thả nhện ra để nó đi tiếp con đường của mình. “Ta sẽ giải cứu người này“, Đức Phật nghĩ, “vì hành động tốt này“. “Ai biết được, có thể còn một tia ân huệ cho những kẻ bất hạnh”.
Đức Phật lấy một sợi tơ nhện, sợi tơ bò xuống hồ về phía Kantuka. Sợi tơ biến thành sợi dây bạc và tên cướp vội túm chắc lấy. Hắn bắt đầu leo ​​lên, leo lên rất khó nhọc, phải sử dụng tất cả sức lực, miệt mài dùng cả tay, đầu gối, bàn chân, người đầy mồ hôi và thở dốc.
Chẳng mấy chốc Kantuka thấy một khoảng trời xanh trên đầu, hắn tăng gấp đôi nỗ lực, khi liếc nhìn về phía vùng nước nông. Kinh dị! Một chục chiến hữu cũ của hắn cũng đang nắm lấy sợi dây bạc và ai cũng cố gắng leo lên. “Sợi dây này có thể không đủ chắc để giữ tất cả chúng ta” Kantuka nghĩ.
Hắn ta sực nhớ có giữ con dao sát thủ trong một chiếc túi bí mật. “Ta sẽ cắt dây này“, hắn nghĩ, “và ta sẽ loại bỏ chúng“. Vừa nghĩ như vậy thì sợi dây bạc đứt phựt ngay trên đầu khiến Kantuka ngã lộn trở lại địa ngục mãi mãi.
Với tâm địa xấu, Kantuka đã tự cắt đứt chính sợi dây có thể đưa mình thoát khỏi địa ngục.
Truyền thống phương Đông cho rằng, thân thể con người trên thực tế tồn tại trong nhiều thời – không khác nhau, có bao nhiêu không gian thì có bấy nhiêu thân thể. Một số người gọi những thân thể này là “thân thể vô hình” hoặc “thân thể nhẹ nhàng thanh khiết”.
Không gian phía trên có cảnh quan tuyệt đẹp sáng bừng
Tiến sĩ A. S. Wiltse ở Kansas, người đã sống vào năm 1889, và nhà vật lý người Pháp Marcel Louis Forhan cũng đưa ra một bằng chứng tương tự. Trong một lần thiền định, nhà vật lý học thấy mình đi đến “không gian phía trên có cảnh quan tuyệt đẹp sáng bừng”.
Tuy nhiên chuyến đi của ông đã bị phá hỏng bởi “những rung động phát ra từ một sợi bạc vô hình”, nó kéo ông về phía thân thể của mình.
Tôi hoàn toàn nhận thức rõ về hai trạng thái đồng thời này, khi đang thưởng thức tình trạng này, ý chí của tôi giằng co mạnh mẽ chống lại sự hấp dẫn của hàng ngàn các liên kết vô hình. Cuối cùng, tôi không phải là người mạnh nhất và tôi đã phải trở lại thân thể của mình“, ông mô tả. Về sau, trải nghiệm của nhà vật lý lý thuyết này được Hiệp hội Thông Thiên Học đăng tải vào năm 1925 và năm 1926.
Các nhà nghiên cứu và các nhà tâm lý học phương Tây đã tiến hành nhiều nghiên cứu nhưng phần lớn đều tập trung vào các trải nghiệm cận tử.
Thường thì nhân chứng hồi tỉnh lại:
Mọi người đều kể về sự đi lại nhẹ nhàng bên ngoài cơ thể, và luôn kết thúc bằng cách nhập lại vào thân thể của mình thông qua một “sợi bạc”.
Những khám phá mới của con người dường như liên tục mở ra những chân trời quá khứ mà trước đây người ta vốn không nghĩ tới, không tin. Dành một chút suy ngẫm để tự thấy mình nhỏ bé thế nào trước vũ trụ mênh mông và bao la, năng lực và kiến thức của con người vẫn quá ư nhỏ bé hữu hạn. Hãy tôn trọng thiên nhiên đất trời. Chúng ta vốn là ai và có thể thực sự làm được điều gì, trên thực tế vẫn mãi là một ẩn số lớn của nhân loại.
Xuân Hà (biên dịch từ Epoch Times France)










--
TRAN NANG PHUNG
__._,_.___

Posted by: Tran Nang Phung 

Thursday, July 13, 2017

NHỮNG CA KHÚC HAY NHẤT CỦA SONG NGỌC [15 Ca Khúc] -TNP (Super HD Videos)

NHỮNG CA KHÚC HAY NHẤT CỦA SONG NGỌC [15 Ca Khúc] -TNP (Super HD Videos)



https://www.youtube.com/watch?v=C50GuEe3--o&list=PLTOW-LJ7Z_dqrq80WzFDHsAqkmfCoIiIb 



NHAC SI SONG NGOC PLAYLIST 



https://www.youtube.com/playlist?list=PLF5AF1097EBAEC620



Tran Nang Phung has shared a video playlist with you on YouTube



25
videos

PLAYLIST  by Tran Nang Phung

©2017 YouTube, LLC 901 Cherry Ave, San Bruno, CA 94066, USA




--
TRAN NANG PHUNG
__._,_.___

Posted by: Tran Nang Phung 

Sunday, July 9, 2017

GIẾT NGƯỜI TRONG MỘNG -Phạm Duy -Ngọc Lan -NDD (Super HD)

 
THƯ MỜI THAM DỰ ĐẠI HỘI CHU VĂN AN TOÀN CẦU 6
(September 10, 2017, SAN JOSE  -See Attachment)

GIẾT NGƯỜI TRONG MỘNG -Phạm Duy -Ngọc Lan -NDD (Super HD) 


ASIA 50 -NHẬT TRƯỜNG TRẦN THIỆN THANH -Disk 1 & 2 (Full HD) 




Phung Nang Tran has shared a video playlist with you on YouTube



22
videos

PLAYLIST  by Phung Nang Tran



---------- Forwarded message ----------
From: hungthe <
Date: Fri, Jul 7, 2017 at 4:13 PM
Subject: Fw: [DiendanTuoiHac]  Âm Nhạc Miền Nam của Vũ Đông Hà
To: Tran Nang Phung <>

Có một thời như thế đó! 

Nếu ai hỏi tôi rằng sau ngày 30 tháng 4, 1975 cái gì mà cộng sản không thể "giải phóng" được; cái gì vẫn âm thầm nhưng vũ bão giải phóng ngược lại tâm hồn khô khốc của người dân miền Bắc lẫn nhiều cán binh cộng sản; cái gì vẫn miệt mài làm nhân chứng cho sự khác biệt giữa văn minh và man rợ, giữa nhân ái và bạo tàn, giữa yêu thương và thù hận; cái gì đã kết nối tâm hồn của những nạn nhân cộng sản ở cả hai miền Nam Bắc... Câu trả lời là Âm Nhạc Miền Nam.

  Nếu ai hỏi tôi, ảnh hưởng lớn nhất để tôi trở thành người ngày hôm nay, biết rung động trước hình ảnh của Ngoại già lầm lũi quang gánh đổ bóng gầy dưới ánh đèn vàng, biết nhung nhớ một khe gió luồn qua hai tấm ván hở của vách tường ngày xưa nhà Mẹ, biết man mác buồn mỗi khi đến hè và trống vắng với một tiếng gà khan gáy ở sau đồi, biết tiếc nuối một mặt bàn lớp học khắc nhỏ chữ tắt tên người bạn có đôi mắt người Sơn Tây, biết ngậm ngùi trăn trở chỉ vì một tiếng rao hàng đơn độc đêm khuya... Câu trả lời là Âm Nhạc Miền Nam.

   Âm Nhạc Miền Nam đã trở thành một chất keo gắn chặt cuộc đời tôi vào mảnh đất mang tên Việt Nam. Âm Nhạc Miền Nam đã làm tôi là người Việt Nam.

  *Tôi lớn lên theo những con đường đất đỏ bụi mù trời và cây reo buồn muôn thuở. Niềm say mê âm nhạc đơm mầm từ các anh lớn của Thiếu và Kha đoàn Hướng Đạo Việt Nam, trổ hoa theo những khúc hát vang vang của các anh giữa vùng trời Đạt Lý đang vào mùa cà phê hoa trắng nở: *"Tôi muốn mọi người biết thương nhau. Không oán ghét không gây hận sầu. Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau. Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu..."* Các bậc đàn anh như nhạc sĩ Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang của Phượng Hoàng đã lót đường nhân ái cho đàn em nhỏ chúng tôi chập chững trở thành người, để biết ngước mặt nhìn đời và *"cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi, hãy ngước mặt nhìn đời, nhìn tha nhân ta buông tiếng cười..."* Những đêm tối, giữa ngọn đồi nhiều đại thụ và cỏ tranh, bên nhau trong ánh lửa cao nguyên chập chờn, chúng tôi cảm nhận được niềm hãnh diện Việt Nam với bước chân của cha ông và bước chân sẽ đi tới của chính mình: *"Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng. Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm. Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng chân tươi. Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời..."* Và anh Nguyễn Đức Quang, người nhạc sĩ của thị xã đèo heo hút gió đã trở thành thần tượng của chúng tôi. Có những buổi chiều buông trong Rừng Lao Xao bạt ngàn, những đứa bé chúng tôi theo anh ngậm ngùi số phận *"Xương sống ta đã oằn xuống, cuộc bon chen cứ đè lên. Người vay nợ áo cơm nào, thành nợ trăm năm còn thiếu. Một ngày một kiếp là bao. Một trăm năm mấy lúc ngọt ngào. Ôi biết đến bao giờ được nói tiếng an vui thật thà."* Nhưng cũng từ anh đã gieo cho chúng tôi niềm lạc quan tuổi trẻ: *"Hy vọng đã vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền. Hy vọng đã vươn lên trong lo sợ mùa chinh chiến. Hy vọng đã vươn lên trong nhục nhằn tràn nước mắt. Hy vọng đã vươn dậy như làn tên..."* Và từ anh, chúng tôi hát cho nhau *"Không phải là lúc ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi. Mà phải cùng nhau ta làm cho tươi mới."* 

Cô giáo Việt văn của tôi đã mắng yêu tôi - tụi em thuộc nhạc Nguyễn Đức Quang hơn thuộc thơ của Nguyễn Công Trứ! Nguyễn Công Trứ. Đó là ngôi trường tuổi nhỏ có cây cổ thụ già, bóng mát của tuổi thơ tôi bây giờ đã chết. Tôi nhớ mãi những giờ cuối lớp tại trường, Cô Trâm cho cả lớp đồng ca những bài hát Bạch Đằng Giang, Việt Nam Việt Nam, Về Với Mẹ Cha... Đứa vỗ tay, đứa đập bàn, đứa dậm chân, chúng tôi nở buồng phổi vang vang lên:* "Từ Nam Quan, Cà Mau. Từ non cao rừng sâu. Gặp nhau do non nước xây cầu. Người thanh niên Việt Nam. Quay về với xóm làng. Tiếng reo vui rộn trong lòng..."* 

 Nhìn lên lớp học lúc ấy, có những biểu ngữ thủ công nghệ mà cô dạy chúng tôi viết: *Tổ quốc trên hết, Ngày nay học tập ngày sau giúp đời, Không thành công cũng thành Nhân.*.. Nhưng đọng lại trong tôi theo năm tháng vẫn là những câu hát* "Tình yêu đây là khí giới, Tình thương đem về muôn nơi, Việt Nam đây tiếng nói đi xây tình người..."* Cô giáo của tôi đã ươm mầm Lạc Hồng vào tâm hồn của chúng tôi và cứ thế chúng tôi lớn lên theo dòng suối mát, theo tiếng sóng vỗ bờ, theo tiếng gọi lịch sử của âm nhạc Việt Nam, để trở thành những công dân Việt Nam yêu nước thương nòi và hãnh diện về hành trình dựng nước, giữ nước của Tổ tiên. Trong cái nôi nhiều âm thanh êm đềm nhưng hùng tráng ấy, trừ những ngày tết Mậu Thân khi tiếng đạn pháo đì đùng từ xa dội về thành phố, cho đến lúc chui xuống gầm giường nghe tiếng AK47 và M16 bắn xối xả trước nhà vào ngày 10 tháng 3, 1975, tuổi thơ tôi được ru hời bởi dòng nhạc trữ tình của miền Nam để làm nên *Những Ngày Xưa Thân Ái*của chúng tôi.

*Những ngày xưa thân ái xin buộc vào tương lai*
*Anh còn gì cho tôi tôi còn gì cho em*
*Chỉ còn tay súng nhỏ giữa rừng sâu giết thù*
*Những ngày xưa thân ái xin gởi lại cho em...*

 Các anh, những người anh miền Nam đã khoác áo chinh nhân lên đường đối diện với tử sinh, làm tròn lý tưởng Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm, đã hy sinh cuộc đời các anh và để lại sau lưng các anh những ngày xưa thân ái cho đàn em chúng tôi. Nhờ vào các anh mà chúng tôi có những năm tháng an lành giữa một đất nước chiến tranh, triền miên khói lửa.

 Lần đầu tiên, chiến tranh tưởng như đứng cạnh bên mình là khi chúng tôi xếp hàng cúi đầu đưa tiễn Thầy của chúng tôi, là chồng của cô giáo Việt Văn, một đại úy sĩ quan Dù đã vị quốc vong thân. Cô tôi, mồ côi từ nhỏ, một mình quạnh quẻ, mặc áo dài màu đen, tang trắng, đứng trước mộ huyệt của người chồng còn trẻ. Cô khóc và hát tặng Thầy lần cuối bản nhạc mà Thầy yêu thích lúc còn sống - *"Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo... Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này, trên cõi đời này. Từ nay mãi mãi không thấy nhau..."* Và tôi say mê Mùa Thu Chết từ dạo đó. Trong những cụm hoa thạch thảo đầy lãng mạn ấy có đau thương đẫm nước mắt của Cô tôi. Có hình ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ nắp quan tài của người Thầy Đại úy Sĩ quan Binh chủng Nhảy Dù
vào mùa Hè hầm hập gió Nồm năm ấy.

 Từ những ngày xa xăm tuổi nhỏ, những người lính VNCH là thần tượng của chúng tôi Tôi mơ được làm một người lính Dù bởi *anh là loài chim quý, là cánh chim trùng khơi vạn lý, là người ra đi từ tổ ấm để không địa danh nào thiếu dấu chân anh*, và cuối cùng anh bi hùng ở lại Charlie. Giữa những đau thương chia lìa của chiến tranh, những dòng nhạc của Trần Thiện Thanh đã cho tôi biết thương yêu, kính trọng những người lính không chân dung nhưng rất gần trong lòng chúng tôi. Những *"cánh dù ôm gió, một cánh dù ôm kín đời anh"* cũng là những cánh dù ôm ấp lý tưởng đang thành hình trong tâm hồn tuổi nhỏ của chúng tôi.

 Nhìn lại quãng thời gian binh lửa ấy, tôi nhận ra mình và các bạn cùng lứa không hề biết rõ Phạm Phú Quốc là ai, chỉ biết và say mê huyền sử của một người được *"Mẹ yêu theo gương người trước chọn lời. Đặt tên cho anh, anh là Quốc. Đặt tên cho anh, anh là Nước. Đặt tên cho Người. Đặt tình yêu Nước vào nôi"*, chỉ ước ao một ngày chúng tôi cũng được như anh, cũng sẽ là những *"Thần phong hiên ngang chẳng biết sợ gì!".*

 Chúng tôi, nhiều đứa núi đồi, rừng rú, chưa bao giờ thấy biển nhưng thèm thuồng màu áo trắng và đại dương xanh thẳm, thuộc lòng câu hát *"Tôi thức từng đêm, thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng. Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau. Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi. Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội. Mà lòng thì chưa hề yêu ai"* .

 Chúng tôi cũng không tìm đọc tiểu sử, cuộc chiến đấu bi hùng của Đại tá Nhảy Dù Nguyễn Đình Bảo, cũng không biết địa danh Charlie nằm ở đâu, nhưng Đại tá Nguyễn Đình Bảo là biểu tượng anh hùng của chúng tôi để chúng tôi thuộc lòng khúc hát *"Toumorong, Dakto, Krek, Snoul. Trưa Khe Sanh gió mùa, đêm Hạ Lào thức sâu. Anh! Cũng anh vừa ở lại một mình, vừa ở lại một mình. Charlie, tên vẫn chưa quen người dân thị thành."*

 Chúng tôi không biết "Phá" là gì, "Tam Giang" ở đâu, nhà thơ Tô Thùy Yên là ai, nhưng "*Chiều trên phá Tam Giang anh chợt nhớ em, nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận. Em ơi, em ơi..." *đã thân thiết chiếm ngự tâm hồn để chúng tôi biết thương những người anh chiến trận đang nhớ người yêu, nhớ những người chị, cô giáo của chúng tôi ngày ngày lo âu, ngóng tin từ mặt trận xa xăm.

 Trong cái nôi của những ngày xưa thân ái ấy, từ nơi khung trời đầy mộng mơ của mình chúng tôi chỉ biết đến nỗi niềm của các anh bằng những *"Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh, Đời lính quen yêu gian khổ quân hành"*. Giữa mùa xuân pháo đỏ rộn ràng con đường tuổi thơ thì chính âm nhạc nhắc cho những đứa bé chúng tôi biết đó cũng là *"ngày đầu một năm, giữa tiền đồn heo hút xa xăm, có người lính trẻ, đón mùa xuân bằng phiên gác sớm"*.

 Giữa những sum vầy bình an bên cạnh mai vàng rực rỡ, thì ở xa xăm có những người con rưng rưng nhớ đến Mẹ già và gửi lời tha thiết *"bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường, không lẽ riêng mình êm ấm, Mẹ ơi con xuân này vắng nhà..."* Âm nhạc Việt Nam đã gieo vào tâm hồn chúng tôi hình ảnh rất bình thường, rất người, nhưng lòng ái quốc và sự hy sinh của thế hệ đàn anh chúng tôi - những người lính VNCH - thì ngời sáng. Và chúng tôi biết yêu thương, khâm phục, muốn noi gương các anh là cũng từ đó.*

  Sau ngày Thầy hy sinh, chúng tôi gần gũi với Cô giáo Việt Văn của mình hơn. Nhiều đêm thứ bảy, tôi và các bạn ghé nhà thăm Cô. Đó là lúc chúng tôi đến với Một thời để yêu - Một thời để chết. Chúng tôi bắt đầu chạm ngõ tình yêu với những Vũng lầy của chúng ta, Con đường tình ta đi, Bây giờ tháng mấy, Ngày xưa Hoàng Thị, Tình đầu tình cuối, Em hiền như Ma Soeur, Trên đỉnh mùa đông, Trả lại em yêu... Đó là lúc Cô đọc thơ Chiều trên Phá Tam Giang của Tô Thùy Yên cho chúng tôi nghe, giảng cho chúng tôi về tài nghệ "thần sầu" của Trần Thiện Thanh trong lời nhạc *"anh chợt nhớ em, nhớ ôi niềm nhớ... ôi niềm nhớ........ đến bất tận. Em ơi... em ơi!..."* khi diễn tả nỗi nhớ ngút ngàn, và sau đó chú Trần Thiện Thanh Toàn - em ruột của nhạc sĩ Nhật Trường ở Sài Gòn lên thăm Cô, vừa đàn vừa hát. Những buổi tối này, mình tôi ở lại với Cô tới khuya. Cô đọc thơ và hát nhạc phổ từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên, chỉ cho tôi tính lãng đãng của lời nhạc Từ Công Phụng, khắc khoải của Lê Uyên Phương, mượt mà của Đoàn Chuẩn - Từ Linh, sâu lắng của Vũ Thành An... Và qua âm nhạc, Cô kể tôi nghe chuyện tình của Cô và Thầy. Hai người đến với nhau khởi đi từ bản nhạc mà Cô hát khi Cô còn là nữ sinh Đệ Nhất và Thầy là Sinh Viên Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. Bản nhạc ấy có những dòng như sau:

*"Nhưng anh bây giờ anh ở đâu*
*con ễnh ương vẫn còn gọi tên anh trong mưa dầm*
*tên anh nghe như tiếng thở dài của lòng đất mẹ*
*Dạo tháng Ba tên anh lẫn trong tiếng sấm đầu mùa mưa*
*nghe như tiếng gầm phẫn nộ đến từ cuối trời."*

 Thầy và cô tôi yêu nhau từ sau khúc hát Người Tình Không Chân Dung và *"người chiến sĩ đã để lại cái nón sắt trên bờ lau sậy này" * cũng là định mệnh Thầy, của cuộc tình bi thương giữa một cô giáo trẻ và người lính VNCH. Cô tôi sống một mình và qua đời vào năm 2010. Bạn cùng lớp của tôi là Phương lùn, vào một ngày cuối năm, từ Sài Gòn trở về Ban Mê Thuột, xách đàn đến trước mộ Cô và hát lại *"Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch Thảo"* để thay mặt những đứa học trò thơ ấu kính tặng hương hồn của Cô. Còn tôi, năm tháng trôi qua nhưng tôi biết rõ trong dòng máu luân lưu và nhịp đập của tim mình vẫn đầy tràn những thương yêu mà Cô đã gieo vào tôi bằng Âm Nhạc Miền Nam.

 Một buổi tối chúng tôi ngồi hát với nhau. Các bạn từ Hà Nội, Nam Định, Yên Bái, Đà Nẵng, Sài Gòn... nhưng chỉ có mình tôi là sinh ra và lớn lên trước 1975. Các bạn tôi, hay đúng ra là những người em đang cùng đồng hành trên con đường đã chọn, đã thức suốt đêm hát cho nhau nghe. Rất tự nhiên, rất bình thường: toàn là những ca khúc của miền Nam thân yêu.

 Đêm hôm ấy, cả một quãng đời của những ngày xưa thân ái trong tôi sống lại. Sống lại từ giọng hát của những người em sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ độc tài. Các em hát cho tôi nghe về những người lính miền Nam mà các em chưa bao giờ gặp mặt *"Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó, đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ, đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ, anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về...".*

 Tôi hát cho các em mình về những ngày tháng mộng mơ trước "giải phóng" của những "*Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ, bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi..."* Các em tâm sự về cảm nhận đối với người lính VNCH qua những dòng nhạc êm đềm, đầy tình người giữa tàn khốc của chiến tranh: "*Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến, súng trên vai bước lê qua đường phố; tôi lại gặp anh, giờ đây nơi quán nhỏ, tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ..."* Tôi chia sẻ với các em về nỗi ngậm ngùi quá khứ: *"Như phai nhạt mờ, đường xanh nho nhỏ, hôm nay tình cờ, đi lại đường xưa đường xưa. Cây xưa còn gầy, nằm phơi dáng đỏ, áo em ngày nọ, phai nhạt mây màu, âm vang thuở nào, bước nhỏ tìm nhau tìm nhau"...*

 Đêm ấy, khi các bạn nói lên cảm nhận về những mượt mà, êm ả, nhân ái của Âm Nhạc Miền Nam, tôi đã tâm sự với các bạn rằng: Chỉ cần lắng nghe và hát lên những dòng nhạc ấy, các em sẽ hiểu thấu được những mất mát khủng khiếp của con người miền Nam. Những mất mát không chỉ là một cái nhà, một mảnh đất, mà là sự mất mát của cả một đời sống, một thế giới tâm hồn, một đổ vỡ không bao giờ hàn gắn lại được. Khi những mượt mà, nhân ái ấy đã bị thay thế bởi những *"Bác cùng chúng cháu hành quân" *và *"Tiến về Sài Gòn" *thì các em hiểu được tuổi thanh xuân và cuộc đời của những thế hệ miền Nam đã bị đánh cắp hay ăn cướp như thế nào.

 Gần 42 năm trôi qua, Âm Nhạc Miền Nam vẫn như dòng suối mát trôi chảy trong tâm hồn của người dân Việt. Chảy từ đồng bằng Cửu Long, xuôi ngược lên Bắc, nhập dòng sông Hồng để tưới mát tâm hồn của mọi người dân Việt đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bạo tàn cộng sản. Dòng suối trong mát ấy cũng cuốn phăng mọi tuyên truyền xảo trá của chế độ về xã hội, con người miền Nam trước 1975 cũng như về tư cách, phẩm giá, lý tưởng của những người lính VNCH và tình cảm trân quý, yêu thương của người dân miền Nam dành cho họ.

 Gần 42 năm trôi qua, trong tuyệt vọng của những kẻ thật sự đã thua trận trong cuộc chiến giữa chính nghĩa và gian tà, nhà cầm quyền cộng sản đã tìm mọi cách để tiêu diệt Âm Nhạc Miền Nam. Nhưng họ không biết rằng, dòng âm nhạc đó không còn là những bản in bài hát, những CD được sao chép, bán buôn... Âm Nhạc Miền Nam đã trở thành máu huyết và hơi thở của người dân Việt, bất kể Bắc - Trung hay Nam, bất kể sinh trưởng trước hay sau 1975.

 Bạo tàn và ngu dốt có thể đem Âm Nhạc Miền Nam vào những danh sách cấm đoán vô tri vô giác, nhưng không bao giờ đem được Âm Nhạc Miền Nam ra khỏi con người Việt Nam.
 Ai giải phóng ai? Hãy hỏi* Con Đường Xưa Em Đi* và đốt đuốc đi tìm xem *Bác Cùng Chúng Cháu Hành Quân* đang nằm trong cống rãnh nào trên những con đường Việt Nam!!! 

Vũ Đông Hà






  













--
TRAN NANG PHUNG
__._,_.___

Posted by: Tran Nang Phung

Tuyển Tập 28 Bài Nhạc Lính VNCH

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List